“Mang mẹ đi bỏ” là tác phẩm điện ảnh hợp tác Việt – Hàn, kể về Hoan – người con bất đắc dĩ phải mang mẹ mắc bệnh Alzheimer đi bỏ cho người anh trai ở Hàn Quốc vì không thể chăm sóc được nữa. Bộ phim khai thác sâu sắc mâu thuẫn nội tâm, những giằng xé đau lòng trong tình mẫu tử trong bối cảnh xã hội hiện đại, nơi trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già trở thành gánh nặng thường trực của người trẻ.
Từ đầu phim, khán giả bị chinh phục bởi diễn xuất chân thực của Tuấn Trần trong vai Hoan cùng Hồng Đào hóa thân thành bà mẹ già với căn bệnh làm mất trí nhớ. Những cảnh đời thường đầy nước mắt như việc Hoan phải buộc tay mẹ để tránh bà đập phá, hay nỗi lòng tổn thương khi mẹ nhớ đến người anh trai chứ không phải mình, tạo nên sự đồng cảm sâu sắc cho người xem.
Phim không né tránh những mặt gai góc của tình cảm gia đình, khi mà yêu thương đi kèm với trách nhiệm đè nặng, và câu hỏi đặt ra là liệu sự hy sinh có phải lúc nào cũng được đáp lại bằng sự biết ơn? Hoan không phải người con bất hiếu, nhưng anh cần tìm lối thoát cho chính mình trước những đòi hỏi vô hình. Chính chiều sâu này khiến “Mang mẹ đi bỏ” khác biệt với nhiều phim tình cảm gia đình thông thường.
Tuy nhiên, điểm gây tranh cãi lớn nhất là cái kết bộ phim. Thay vì khép lại câu chuyện với một kết thúc trọn vẹn, đạo diễn đã để lại một cái kết mở, hé lộ phần tiếp theo và cho thấy những mâu thuẫn chưa được giải quyết xoay quanh mối quan hệ của Hoan và người anh trai xa lạ ở Hàn Quốc. Kết thúc không rõ ràng khiến khán giả vừa bị thu hút tò mò vừa băn khoăn, thậm chí có người cảm thấy hụt hẫng vì thiếu sự giải toả cảm xúc sau hành trình đầy bi thương.
Bên cạnh đó, một số ý kiến cho rằng phim còn tồn tại những tình tiết dài dòng, lặp lại và kịch bản chưa thật sự chặt chẽ gây khó hiểu cho phần phát triển tâm lý của nhân vật. Song thành công phòng vé với doanh thu gần 80 tỷ đồng sau vài ngày công chiếu cùng những phản hồi tích cực về diễn xuất và chiều sâu cảm xúc đã chứng minh sức ảnh hưởng và ý nghĩa của bộ phim.
“Mang mẹ đi bỏ” không chỉ là một hiện tượng phòng vé mà còn là lời cảnh tỉnh và suy ngẫm cho xã hội về cách người trẻ đối diện với trách nhiệm gia đình trong thời hiện đại, nơi áp lực kinh tế và cảm xúc luôn đi đôi. Cái kết mở như một khởi đầu mới cho phần hai hứa hẹn sẽ tiếp tục đem lại những câu chuyện thật và nhân văn hơn nữa.