Chiều ngày 19/12, trên khu đồi núi thôn Phú Thạnh, xã Tuy An Nam, tỉnh Đắk Lắk, anh T.M.D., 28 tuổi, đang miệt mài làm việc thì bất ngờ phát hiện một vật lạ nằm lộ thiên giữa bụi rậm. Đó là một vật kim loại nặng trịch, hình dáng kỳ dị, dài ngoằng với lớp vỏ xù xì, trông chẳng khác gì quả đạn pháo từ thời chiến tranh. Tim anh D. đập thình thịch, một nỗi lo sợ mơ hồ dâng trào. Đây có phải là quả bom còn sót lại, thứ có thể nổ tung bất cứ lúc nào? Không chần chừ, thay vì bỏ chạy hay gọi ngay cho chính quyền, anh quyết định hành động theo bản năng: nhấc vật nặng ấy đặt chễm chệ trước ghi-đông xe máy, rồi rồ ga lao thẳng về trụ sở Công an xã. Hành trình ấy, chỉ vài cây số thôi, nhưng chứa đựng biết bao hiểm nguy, khiến người kể lại vẫn còn lạnh gáy.

Sáng hôm sau, 20/12, không khí tại trụ sở Công an xã Tuy An Nam đột ngột căng thẳng. Lãnh đạo đơn vị xác nhận đã tiếp nhận vật thể nghi là đạn pháo 105mm, còn nguyên ngòi nổ, từ tay anh D. Ai chứng kiến cũng phải rùng mình: một quả đạn pháo thực thụ, loại vũ khí hủy diệt từ thời chiến tranh, được chở trên xe máy như chở bó rau! Qua kiểm tra ban đầu, các chiến sĩ công an lập biên bản, niêm phong cẩn thận và báo cáo cấp trên. May mắn thay, quả đạn không phát nổ trong hành trình liều lĩnh ấy. Nhưng chỉ cần một va chạm mạnh, một cú xóc nảy trên đường đồi núi gồ ghề, hậu quả có thể là thảm khốc: anh D. có thể tan xác, xe máy nổ tung, và cả khu vực xung quanh chìm trong biển lửa. Câu chuyện lan truyền nhanh chóng, khiến dân làng xôn xao, nhiều người ‘đứng tim’ khi hình dung cảnh tượng ấy.

Những quả đạn pháo, bom mìn sót lại từ chiến tranh vẫn là nỗi ám ảnh âm thầm trên đất Việt. Chúng nằm im lìm dưới đất, giữa rừng sâu, chờ ngày bị khơi dậy bởi những bàn tay vô tình. Ở Đắk Lắk, vùng đất từng là chiến trường khốc liệt, những vật liệu nổ này vẫn tiềm ẩn khắp nơi, sẵn sàng cướp đi sinh mạng dù đã qua hàng thập kỷ. Anh D. hành động xuất phát từ ý tốt, mong giao nộp để loại bỏ mối nguy cho cộng đồng. Nhưng chính sự thiếu hiểu biết đã đẩy anh và mọi người vào ranh giới sinh tử. Công an xã không khỏi bàng hoàng, họ nhanh chóng tuyên truyền khẩn cấp: ‘Tuyệt đối không chạm, không di chuyển! Hãy báo ngay cho chính quyền hoặc lực lượng chức năng’. Lời nhắc nhở ấy vang vọng, như hồi chuông cảnh tỉnh cho hàng ngàn người dân ở những vùng sâu, vùng xa.

Giờ đây, quả đạn pháo đang được các chuyên gia xử lý an toàn, theo đúng quy trình. Anh D. được khen ngợi vì tinh thần trách nhiệm, nhưng cũng được nhắc nhở sâu sắc về rủi ro. Câu chuyện này không chỉ là một sự cố may mắn thoát nạn, mà còn là bài học đắt giá về ý thức an toàn. Trong thời bình, những tàn dư chiến tranh vẫn là kẻ thù vô hình, đòi hỏi sự cảnh giác cao độ từ mỗi người dân. Hãy tưởng tượng nếu quả đạn ấy nổ tung giữa đường làng: tiếng nổ kinh hoàng, mảnh vỡ bay tứ tung, máu và nước mắt… May mắn đã mỉm cười lần này, nhưng lần sau thì sao? Tuyên truyền phải được đẩy mạnh, giáo dục phải đi sâu vào từng household, để không còn những hành động ‘đứng tim’ như thế nữa. Đắk Lắk, và cả đất nước, đang cùng nhau xóa sổ những mối đe dọa từ quá khứ, vì một tương lai bình yên.



