Sáng ngày 18/10/2025, một bầu không khí u ám bao trùm lên khu vực hồ nước thuộc Đại học Quốc gia TP.HCM, nơi vốn được mệnh danh là “hồ đá làng đại học”. Chỉ vì một phút bồng bột, mải vui, nhóm học sinh lớp 9 Trường THCS Đông Chiêu rủ nhau xuống hồ tắm, chẳng lường được mối nguy hiểm sâu thẳm đang rình rập phía dưới mặt nước. Hàng năm, nơi này đã chứng kiến biết bao tai nạn thương tâm, dù các cơ quan chức năng cố gắng cảnh báo, lắp rào chắn, treo biển báo, nhưng vẫn không ngăn được dòng người đến đây chơi, tắm, câu cá.
Trong lúc nhóm bạn đang vui đùa dưới làn nước mát, bất ngờ một nam sinh xuất hiện những dấu hiệu đuối sức. Hoảng hốt, lo lắng, cả nhóm giật mình trước tiếng kêu cứu thảm thiết. Em Đ.H.K., người bạn cùng lớp đầy nghĩa khí, không ngần ngại lao mình vào dòng nước, bất chấp hiểm nguy rình rập. Khi đưa được bạn vào bờ an toàn, kiệt sức, em K. chìm dần xuống đáy hồ trong tình thế vô phương cứu giúp. Dẫu các bạn khác cố gắng bơi ra ứng cứu, nhưng hành động của các em không đủ mạnh để kéo nam sinh trở lại bến bờ.
Khi nhận được tin báo, lực lượng cảnh sát PCCC, cứu nạn cứu hộ Công an TP.HCM khẩn trương có mặt, huy động chuyên nghiệp đến hiện trường, triển khai lặn tìm gấp rút dưới mặt hồ nước rộng mênh mông, sâu thẳm. Đến trưa cùng ngày, thân hình gầy gò của em K. được phát hiện, nằm vĩnh viễn dưới đáy hồ. Ánh mắt đứt ruột của người thân, bạn bè vào thời khắc ấy khiến ai nấy đều nghẹn lòng. Cái chết của em K. không chỉ là nỗi mất mát của đôi bờ vai mang nặng nghĩa tình, mà còn là lời cảnh tỉnh chua chát về sự hiểm nguy của những ao hồ không rõ đáy, nơi trẻ em vẫn vô tư coi là sân chơi trong những ngày nghỉ.
Vụ việc đau lòng này mang đến nhiều góc nhìn đa chiều. Ở đây, chúng ta nhìn thấy hình ảnh một cậu học trò lớp 9 dũng cảm, sẵn sàng xả thân cứu bạn – một hành động anh hùng trong bản năng của người thanh niên Việt. Nhưng bên cạnh đó, đây cũng là bài học về ý thức phòng tránh đuối nước, về trách nhiệm của người lớn trong việc giáo dục trẻ em về những “vùng cấm” chết người. Sự kiện này góp thêm một nỗi đau vào danh sách dài thương tâm từng xảy ra ở hồ đá này, khi mà sau mỗi mùa hè, mỗi dịp nghỉ, lại có những giọt nước mắt của người cha, người mẹ, người bạn, người thầy.
Câu chuyện về em Đ.H.K. không chỉ dừng lại ở sự tiếc thương. Đó còn là một lời nhắc nhở cộng đồng về sự thật hiển nhiên: cái đẹp của hồ, tiếng cười nói trong những buổi vui chơi không thể che khuất những hiểm nguy tiềm tàng. Ở đó, mỗi hành động liều lĩnh có thể dẫn đến kết cục vĩnh viễn, mỗi sự thiếu cảnh giác đều phải chịu mất mát. Gia đình em K. đã chôn cất đứa con trai với cảm xúc đau đớn, ký ức về chàng thiếu niên dũng cảm sẽ sống mãi trong lòng bạn bè, thầy cô. Nhưng sẽ ra sao nếu lần sau, câu chuyện lại tái diễn? Chỉ mong rằng sau bi kịch này, mỗi phụ huynh, học sinh và toàn xã hội sẽ đặt nặng hơn sự nghiêm túc phòng tránh đuối nước, để mùa hè, ngôi trường và ao hồ không còn nhuộm màu tang tóc.