Vào trưa 28/6/1978, chiếc Douglas DC-4 số hiệu VNC501 thực hiện chuyến bay tuyến Đà Nẵng – Buôn Mê Thuột – Tân Sơn Nhất với 60 hành khách và tổ bay gồm bảy người do cơ trưởng Phạm Trung Nam điều khiển. Trong đó, hai nữ tiếp viên Ngô Kim Thanh và Huỳnh Thu Cúc chịu trách nhiệm chăm sóc hành khách. Mọi việc đều diễn ra bình thường cho đến khoảng 10 phút sau khi cất cánh, khi máy bay đã đạt độ cao hành trình, một nhóm không tặc vũ trang bất ngờ xông vào khống chế máy bay, biến bầu trời miền Trung thành chiến trường căng thẳng.
Những tên không tặc đe dọa, uy hiếp bằng dao, súng và lựu đạn, ép tiếp viên mở cửa buồng lái để chiếm quyền điều khiển máy bay bay ra nước ngoài. Tiếp viên Ngô Kim Thanh đã kiên quyết từ chối mở cửa dù bị đe dọa và bị bắn trúng đùi. Tinh thần thà chết không để buồng lái bị xâm nhập được toàn bộ tổ bay và nhân viên duy trì quyết tâm bảo vệ. Trong lúc hỗn loạn, một quả lựu đạn của không tặc nổ trong khoang, khiến một tên tử vong và gây thương tích cho một số thành viên tổ bay.
Phản ứng kiên cường của tổ bay và các tiếp viên đã bảo vệ được tính mạng cho tất cả hành khách trên chuyến bay, dù máy bay bị hư hại nặng. Máy bay đã hạ cánh an toàn trở lại sân bay Đà Nẵng sau 52 phút sinh tử. Vụ việc do Nguyễn Văn An, một đại úy công binh, và đồng bọn tổ chức nhằm mục đích đào tẩu ra nước ngoài. Những chi tiết sống động từ nhân chứng, đặc biệt là lời kể của cựu tiếp viên Ngô Kim Thanh, khắc họa rõ nét sự dũng cảm, sự căng thẳng và giá của sự bình an trên bầu trời ngày đó.
Vụ cướp máy bay năm 1978 không chỉ là một biến cố nguy hiểm mà còn là câu chuyện lịch sử đáng nhớ về sự kiên cường của những nhân viên hàng không Việt Nam trong hoàn cảnh sinh tử, góp phần làm nên những trang sử hào hùng của ngành hàng không Việt Nam sau chiến tranh.