Chiều tối ngày 17/9, cầu Nhật Tân – biểu tượng giao thông hiện đại Hà Nội, chứng kiến một vụ tai nạn khiến nhiều người không khỏi ngậm ngùi. Theo hình ảnh camera ghi lại, một người đàn ông trung niên đi xe đạp ngược chiều, băng qua tuyến đường hướng từ Nội Bài về nội đô, bất ngờ va chạm trực diện với ô tô chạy trên tuyến chính. Cú va chạm mạnh khiến nạn nhân bị kéo lê trên mặt đường và tử vong tại hiện trường, bỏ lại một khu vực biển đỏ, ám gợi nỗi đau cho bất kỳ ai chứng kiến.
Điều gây bàng hoàng hơn cả, không chỉ là hiện tượng đi ngược chiều – một trong những nguyên nhân rất phổ biến dẫn đến tai nạn giao thông tại Việt Nam, mà còn là lời khai sau đó của tài xế liên quan. Theo ghi nhận, sau va chạm, tài xế không dừng lại cứu chữa mà cố ý tiếp tục lao đi, kéo lê nạn nhân trên con đường đông đúc với ý đồ đen tối là để nạn nhân tử vong, tránh mức bồi thường lớn cho người sống sót. Bất chấp việc cơ thể nạn nhân gào thét, tay chân vùng vẫy giữa vũng máu, kẻ vô tâm vẫn không một lần dừng lại, mặc kệ bao ánh mắt kinh hoàng của người chứng kiến.
Câu chuyện được công khai, dư luận dậy sóng vì sự tàn nhẫn đến mức khó chấp nhận. Bởi lẽ, dù áp lực bồi thường là có thật, dù cuộc sống người lao động vốn khó khăn, nhưng mạng sống con người là bất khả xâm phạm. Không thể lấy lý do vật chất để biện minh cho hành vi cố ý tước đoạt sinh mạng người khác. Cơ quan công an đã xác nhận tài xế không sử dụng rượu bia, ma túy, hành vi hết sức tỉnh táo, đồng nghĩa với tồn tại một “luật ngầm” đáng sợ giữa các tài xế: kéo lê nạn nhân để giảm thiểu gánh nặng bồi thường. Đó là cách nghĩ đáng bị lên án, bị pháp luật trừng trị nghiêm minh, nhưng cũng khiến nhiều người không khỏi giật mình về những giá trị nhân văn đang bị xuống cấp nghiêm trọng.
Vụ tai nạn trên cầu Nhật Tân gióng lên hồi chuông báo động về an toàn giao thông, về ý thức tuân thủ luật lệ và cả trách nhiệm của những người ngồi sau vô lăng. Những chiếc xe máy, xe đạp liều lĩnh vượt rào, ngược chiều; những chiếc xe hơi phóng nhanh, vượt ẩu, thậm chí vô tình hoặc cố ý để lại hậu quả thảm khốc – tất cả đều là mầm mống của những tang thương. Câu chuyện sẽ dần lùi vào quên lãng, nhưng nỗi đau của gia đình nạn nhân mãi chẳng thể nguôi ngoai. Nó khiến cho bất kỳ ai còn lòng nhân ái đều phải tự hỏi: Phải chăng chúng ta đang mất dần lòng trắc ẩn, chỉ vì những lo toan vật chất cơm áo gạo tiền?
Cuối cùng, vụ việc cầu Nhật Tân không chỉ là nỗi ám ảnh về một vụ tai nạn thương tâm, mà còn là lời cảnh tỉnh cho toàn xã hội. Chúng ta cần siết chặt hơn nữa công tác giáo dục, nâng cao ý thức người tham gia giao thông, đồng thời pháp luật phải thực sự nghiêm minh, đủ sức răn đe mọi hành vi coi thường mạng người. Để không còn những cảnh tượng đau lòng, không còn những bóng ma ám ảnh trên từng cây số đường phố, không còn những tiếng khóc xé lòng của những người mất cha, mất chồng, mất anh em… vì những vụ tai nạn mà lẽ ra hoàn toàn có thể tránh khỏi nếu mỗi người ý thức hơn, trách nhiệm hơn, và trên hết, giữ lại chút lương tri giữa dòng đời vội vã.