Không khí sáng sớm trên đường Huỳnh Văn Lũy, phường Phú Lợi, TP HCM vốn đã tấp nập giờ cao điểm bỗng chốc chuyển mình thành cảnh tượng ám ảnh. Một chiếc taxi công nghệ biển số 61E-026.30 lưu thông cùng dòng xe theo hướng từ thành phố mới Bình Dương về trung tâm đột ngột bẻ tay lái, lao sang làn đường ngược chiều với tốc độ cao. Cú lao bất thường này diễn ra quá nhanh, không ai kịp trở tay. Chiếc taxi như một cỗ máy mất kiểm soát, nhắm thẳng xe máy mang biển số 74-K4.0108 do chàng sinh viên 20 tuổi – T.H.C. (quê Thanh Hóa) điều khiển. Áp lực va chạm cực mạnh khiến nam sinh viên bị hất văng nằm bất động trên vỉa hè, ra đi mãi mãi ngay tại hiện trường. Chiếc taxi không dừng, tiếp tục lướt nhanh, xiên sang lề, đâm sập cửa cuốn một nhà dân rồi mới dừng lại, đầu xe bị bẹp hoàn toàn, trớ trêu thay lại nằm sâu trong mớ hỗn độn đó là hai sinh mạng bị thương nặng – người tài xế và một nữ hành khách lớn tuổi, sau này xác nhận là bà N.T.N. (SN 1953, ngụ TP HCM). Người dân xung quanh ra tay giải cứu, đưa hai nạn nhân đi cấp cứu trong hoảng loạn. Cảnh sát kịp thời có mặt, phong tỏa hiện trường, điều tiết giao thông, tìm hiểu người nhà nạn nhân. Thế nhưng, số phận không mỉm cười. Chiều cùng ngày, người dân cả nước chứng kiến một tin tức đau lòng nối tiếp: nữ hành khách trên taxi, dù được y bác sĩ cứu chữa hết sức, đã không thể chống chọi với chấn thương quá nặng. Thành phố đang dồn tất cả nguồn lực để khám phá bí ẩn về nguyên nhân tiếp theo làn đường đẫm máu này. Giữa phố thị đông đúc, ta bắt gặp không chỉ những sai lầm của một chiếc xe hay một cá nhân, mà là cả một chuỗi hệ lụy nguy hiểm khôn lường của việc buông lỏng kiểm soát tốc độ, sự thiếu chú tâm khi đi đường. Những cây xanh ven đường, vốn trơ lại, giờ chỉ còn là nhân chứng lặng lẽ của một ngày đẫm nước mắt. Cái chết của hai con người, một chàng sinh viên còn đang chập chững giấc mơ tương lai, một bà mẹ già phía cuối đời, để lại đằng sau là bao nỗi xót xa, câu hỏi chất chồng về an toàn giao thông công nghệ, về trách nhiệm không của riêng ai. Gia đình các nạn nhân chưa kịp hiểu vì sao người thân mãi mãi không trở về. Còn chúng ta, ai cũng đều bàng hoàng, mong một phép màu nào đó xóa tan đi đau thương. Nhưng hơn hết, kết thúc mỗi ngày, hãy tự nhắc mình – mỗi mét đường trao cho ta cũng là một phần sinh mạng, đừng để mất đi rồi mới nuối tiếc, hối hận. Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, nhưng bài học về ý thức, kỷ luật, trách nhiệm khi tham gia giao thông chắc chắn đã được nhắc lại, giữa thời đại công nghệ, nơi mọi thứ đều có thể nhanh hơn, nhưng cuộc sống chỉ có một. Ai rồi cũng phải suy ngẫm.